QUẢN LÝ TIẾN TRÌNH TRÊN LINUX
Trang 1 trong tổng số 1 trang
QUẢN LÝ TIẾN TRÌNH TRÊN LINUX
Tiến trình là một môi trường thực hiện, bao gồm một phân đoạn lệnh và một phân đoạn dữ liệu. Cần phân biệt với khái niệm chương trình chỉ gồm tập hợp lệnh.
Trên hệ điều hành Linux, tiến trình được nhận biết thông qua số hiệu của tiến trình, gọi là pid. Cũng như đối với user, nó có thể nằm trong nhóm. Vì thế để phân biệt ta nhận biết qua số hiệu nhóm gọi là pgrp. Một số hàm của C cho phép lấy được những thông số này:
int getpid() : trả về giá trị int là pid của tiến trình hiện tại
int getppid() : trả về giá trị int là pid của tiến trình cha của tiến trình hiện tại
int getpgrp() : trả về giá trị int là số hiệu của nhóm tiến trình
int setpgrp() : trả về giá trị int là số hiệu nhóm tiến trình mới tạo ra
Ví dụ:
Lệnh : printf("Toi la tien trinh %d thuoc nhom %d",getpid(),getgrp());
Kết quả sẽ là: Toi là tien trinh 235 thuoc nhom 231
Tạo một tiến trình - lệnh fork
int fork() tạo ra một tiến trình con. Giá trị trả lại là 0 cho tiến trình con và dấu hiệu pid cho tiến trình cha. Giá trị sẽ là -1 nếu không tạo được tiến trình mới. Theo nguyên tắc cơ bản của hệ thống, tiến trình con và cha sẽ có cùng đoạn mã. Đoạn dữ liệu của tiến trình mới là một bản sao chép chính xác đoạn dữ liệu của tiến trình cha. Tuy nhiên tiến trình con vẫn khác tiến trình cha ở pid, thời gian xử lý, ...
Dừng một tiến trình
Lệnh kill của Shell có thể dùng để chấm dứt hoạt động của một tiến trình. ví dụ
như khi muốn dừng tiến trình 234 ta dùng lệnh: kill 234
C cũng có lệnh kill như sau:
int kill(pid, sig);
int pid; là dấu hiệu nhận biết của một tiến trình.
int sig; hằng tín hiệu giao tiếp tiến trình.
Giao tiếp giữa các tiến trình
Việc giao tiếp giữa các tiến trình được thực hiện thông qua các tín hiệu chuẩn của hệ thống. Tín hiệu là một sự ngắt quãng logic được gửi đến các tiến trình bởi hệ thống để thông báo cho chúng về những sự việc không bình thường trong môi trường hoạt động của chúng (như lỗi bộ nhớ, lỗi vào ra). Nó cũng cho phép các tiến trình liên lạc với nhau. Một tín hiệu (trừ SIGKILL) có thể được xem xét theo ba cách khác nhau:
1. Tiến trình có thể được bỏ qua: Ví dụ chương trình có thể bỏ qua sự ngắt quãng của người sử dụng hệ thống (đó là sự bỏ qua khi một tiến trình đang được sử dụng ở phần nền.
2. Tiến trình có thể được thực hiện: Trong trường hợp này, khi nhận được 1 tín hiệu, việc thực hiện 1 tiến trình được chuyển về một quy trình do người sử dụng xác định trước, sau đó trở lại nơi nó bị ngắt.
3. Lỗi có thể được tiến trình trả về sau khi nhận được tín hiệu này.Dưới đây là một số tín hiệu thường gặp:
SIGHUP:Tín hiệu này được phát đến các tiến trình vào lúc cuối khi mà nó tự ngắt. Nó cũng được phát đến mọi tiến trình có tiến trình chính tự ngắt.
SIGINT: Tín hiệu này được phát đến các tiến trình khi ta ra lệnh ngắt.
SIGQUIT: Tương tự như trên khi ta gõ vào ^D.
SIGILL: Lệnh không hợp lệ, tín hiệu được phát ra khi phát hiện 1 lệnh không đúng ở cấp độ vật lý (ví dụ như 1 tiến trình thực hiện một lệnh mà máy tính không có lệnh này).
SIGTRAP: Tín hiệu được phát ra sau mỗi lệnh trong trường hợp tiến trình có sử dụng lệnh ptrace().
SIGIOT: Bẫy được phát khi có các vấn đề về vật lý.
SIGEMT: Bẫy của lệnh phát, được phát ra khi có lỗi vật lý trong khi thực hiện.
SIGFPE: Được phát ra khi có lỗi về tính toán như một số có dấu phẩy nối có định dạng không hợp lý. Gần như luôn chỉ ra lỗi khi lập trình.
SIGKILL: Trang bị để kết thúc tiến trình. Không thể bỏ qua hoặc cắt tín hiệu này.
SIGBUS: Được phát khi gặp lỗi trên bus.
SYSGEGV: Được phát ra khi gặp lỗi trên phân đoạn sự truy cập dữ liệu bên ngoài phân đoạn dữ liệu được cấp phát cho tiến trình.
SIGSYS: Đối số không đúng cho hệ thống gọi.
SIGPIPE: Viết trên một ống dẫn không mở để đọc.
SIGALRM: Phát ra khi đồng hồ của một tiến trình ngừng lại. Đồng hồ được hoạt động bằng lệnh alrm().
SIGTERM: Được phát ra khi một tiến trình kết thúc bình thường. Cũng có thể dùng để dừng 1 hệ thống để kết thúc tất cả các tiến trình hoạt động.
Liên lạc giữa hai tiến trình
Từ một chương trình đơn giản dưới đây sử dụng các lệnh phát và nhận tín hiệu, sau đó giúp liên lạc giữa hai tiến trình.
Nội dung của ví dụ là sự liên lạc giữa một tiến trình cha và một tiến trình con thông qua các tín hiệu đã được trình bày phần trước.
#include
#include
void fils_atc()
{
printf(" Tien trinh bi loai bo !!!\n");
kill(getpid(), SIGINT);
}
/***********************************/
void fils()
{
signal(SIGUSR1, fils_atc);
printf(" Hinh thanh tien trinh moi. Nhung chuan bi loai bo tien trinh nay !!\n");
while(1);
}
/******************************/
main()
{
int ppid, pid;
if ((pid = fork())==0) fils();
else
{
sleep(3);
printf(" Chap nhan !! Tien trinh se bi loai bo.\n");
kill(pid, SIGUSR1);
}
}
Trong ví dụ trên, tiến trình con có sử dụng hàm signal(SIGUSR1, fils_atc). Hàm này có tác dụng mỗi khi tiến trình con nhận được tín hiệu SIGUSR1 thì hàm fils_atc() sẽ được thực thi.
Như vậy ở ví dụ trên một tiến trình con đã được tạo ra nhưng nó lại không muốn tiếp tục tồn tại. Do vậy sau khi tạm dừng lại sleep(3), tiến trình cha đã gởi đến cho tiến trình con một tín hiệu là SIGUSR1 bằng lệnh:
kill(pid, SIGUSR1);
Ở tiến trình con, tín hiệu SIGUSR1 đã được gán với hàm fils_atc(). Hàm này ra một thông báo báo hiệu tiến trình này sắp chết rồi tự gởi đến chính mình (tiến trình con) tín hiệu SIGINT, tín hiệu ngắt tiến trình. Và tiến trình con đã chết.
kill(getpid(), SIGINT);
Một số nhược điểm khi liên lạc trực tiếp bằng tín hiệu:
- Một tín hiệu có thể bị bỏ qua, kết thúc một tiến trình hoặc bị chặn lại. Đó là lý do chính đưa ra các tín hiệu không thích ứng được để tiến hành liên lạc giữa các tiến trình. Một thông điệp điệp dưới hình thức tín hiệu có thể sẽ bị mất nếu nó được nhận lúc loại tín hiệu này tạm thời bị bỏ qua.
- Một vấn đề khác là các tín hiệu có quyền rất lớn, khi đến chúng làm ngắt quãng công việc hiện tại. Ví dụ việc nhận một tín hiệu trong khi tiến trình đang đợi một sự kiện (mà có thể đến khi sử dụng các lệnh open(), read(), ...) làm cho việc thực thi hàm bị chệch hướng. Khi trở lại, lệnh chính bị ngắt gởi lại một thông điệp báo lỗi mà hoàn toàn không xử lý được.
Ngoài việc liên lạc trực tiếp như ở ví dụ trên, còn cho phép một phương pháp liên lạc giữa các tiến trình khác, đó là liên lạc qua "đường ống".
Lập trình đa tiến trình
Ống dẫn liên lạc
Ống dẫn là một cơ chế cơ bản để liên lạc gián tiếp giữa các tiến trình. Đó là các file đặc biệt (FIFO), ở đó các thông tin được truyền đi 1 đầu và thoát ra ở một đầu khác. Một số đặc điểm của "ống dẫn":
- Các ống dẫn chỉ mang tính chất tạm thời, chỉ tồn tại trong thời gian thực hiện của một tiến trình tạo ra nó.
- Muốn tạo ra một ống dẫn phải bắt đầu bằng một lệnh đặc biệt: pipe().
- Nhiều tiến trình có thể viết và đọc trên cùng một ống dẫn. Tuy nhiên, không có một cơ chế nào để phân biệt thông tin cho các tiến trình ở đầu ra.
- Dung lượng ống dẫn bị hạn chế (khoảng 4KB). Do đó khi chúng ta cố gắng viết khi ống dẫn bị đầy thì sẽ gặp phải trường hợp tắc nghẽn.
- Các tiến trình liên lạc qua ống dẫn phải có mối quan hệ họ hàng và các ống dẫn nối phải được mở trước khi tạo ra các tiến trình con.
- Không thể tự thay đổi vị trí thông tin trong ống.
Thao tác với "ống dẫn liên lạc"
Tạo một ống dẫn:
int p_desc[2];
int pipe(p_desc);
Giá trị trả về là 0 nếu thành công, -1 nếu thất bại.
p_desc[0] : chứa các số hiệu mô tả nhờ đó có thể đọc trong ống dẫn.
p_desc[1] : chứa các số hiệu mô tả nhờ đó có thể viết trong ống dẫn.
Như vậy việc viết trong p_desc[1] là để truyền dữ liệu trong ống và việc đọc trong
p_desc[0] để nhận chúng.
Ví dụ:
#include
#include
main()
{
int i,ret, p_desc[2];
char c;
pipe(p_desc);
write(p_desc[1], "AB", 2);
for (i=1; i<=3,i ++) {
ret=read(p_desc[0], &c, 1);
if (ret == 1)
printf(" Gia tri: %c\n",c);
else
perror("Loi ong dan rong");
}
}
Ví dụ trên chỉ ra rằng ta có thể truyền và nhận thông tin trên ống dẫn. Chúng ta đã dùng hàm read() và write() để viết (truyền) và đọc (nhận) trên ống dẫn.
Liên lạc giữa tiến trình cha và tiến trình con
Trong ví dụ dưới đây, một tiến trình tạo ra một ống dẫn, tạo ra một tiến trình con, viết một văn bản vào ống dẫn.Tiến trình con thừa hưởng ống dẫn và các ký hiệu mô tả của ống dẫn, thực hiện đọc trong ống dẫn:
#include
#include
void code_fils(int number) {
int fd, nread;
char texte[100];
- 31-
fd=number;
printf(" So hieu mo ta la %d\n",fd);
switch (nread=read(fd, texte, sizeof(texte)))
{
case -1:
perror("Loi doc.");
case 0:
perror("EOF");
default:
printf("Van ban nhan duoc co %d ky tu: %s\n",fd, texte);
}
}
main() {
int fd[2];
char chaine[10];
if (pipe(fd)==-1)
{ perror("Loi khoi tao pipe.");
exit(1);
}
switch (fork()) {
case -1:
perror(" Loi khoi tao tien trinh.");
break;
case 0:
if (close(fd[1])==-1)
perror(" Error.");
code_fils(fd[0]);
exit(0);
}
close(fd[0]);
if (write(fd[1]),"hello",6)==-1)
perror("Loi truyen.");
}
Kết quả chương trình:
So hieu mo ta la: 5
Van ban nhan duoc co 6 ky tu: hello
Chú ý rằng, tiến trình con đọc trong ống dẫn mà không viết ở đó nên nó bắt đầu bằng cách đóng phần viết fd[1] để tiết kiệm các tín hiệu mô tả của tổ hợp. Tương tự, vì tiến trình cha chỉ sử dụng phần viết nên nó đóng phần đọc lại (fd[0]). Sau đó tiến trình cha viết vào ống dẫn 6 ký tự và tiến trình con đã đọc chúng.
Trên hệ điều hành Linux, tiến trình được nhận biết thông qua số hiệu của tiến trình, gọi là pid. Cũng như đối với user, nó có thể nằm trong nhóm. Vì thế để phân biệt ta nhận biết qua số hiệu nhóm gọi là pgrp. Một số hàm của C cho phép lấy được những thông số này:
int getpid() : trả về giá trị int là pid của tiến trình hiện tại
int getppid() : trả về giá trị int là pid của tiến trình cha của tiến trình hiện tại
int getpgrp() : trả về giá trị int là số hiệu của nhóm tiến trình
int setpgrp() : trả về giá trị int là số hiệu nhóm tiến trình mới tạo ra
Ví dụ:
Lệnh : printf("Toi la tien trinh %d thuoc nhom %d",getpid(),getgrp());
Kết quả sẽ là: Toi là tien trinh 235 thuoc nhom 231
Tạo một tiến trình - lệnh fork
int fork() tạo ra một tiến trình con. Giá trị trả lại là 0 cho tiến trình con và dấu hiệu pid cho tiến trình cha. Giá trị sẽ là -1 nếu không tạo được tiến trình mới. Theo nguyên tắc cơ bản của hệ thống, tiến trình con và cha sẽ có cùng đoạn mã. Đoạn dữ liệu của tiến trình mới là một bản sao chép chính xác đoạn dữ liệu của tiến trình cha. Tuy nhiên tiến trình con vẫn khác tiến trình cha ở pid, thời gian xử lý, ...
Dừng một tiến trình
Lệnh kill của Shell có thể dùng để chấm dứt hoạt động của một tiến trình. ví dụ
như khi muốn dừng tiến trình 234 ta dùng lệnh: kill 234
C cũng có lệnh kill như sau:
int kill(pid, sig);
int pid; là dấu hiệu nhận biết của một tiến trình.
int sig; hằng tín hiệu giao tiếp tiến trình.
Giao tiếp giữa các tiến trình
Việc giao tiếp giữa các tiến trình được thực hiện thông qua các tín hiệu chuẩn của hệ thống. Tín hiệu là một sự ngắt quãng logic được gửi đến các tiến trình bởi hệ thống để thông báo cho chúng về những sự việc không bình thường trong môi trường hoạt động của chúng (như lỗi bộ nhớ, lỗi vào ra). Nó cũng cho phép các tiến trình liên lạc với nhau. Một tín hiệu (trừ SIGKILL) có thể được xem xét theo ba cách khác nhau:
1. Tiến trình có thể được bỏ qua: Ví dụ chương trình có thể bỏ qua sự ngắt quãng của người sử dụng hệ thống (đó là sự bỏ qua khi một tiến trình đang được sử dụng ở phần nền.
2. Tiến trình có thể được thực hiện: Trong trường hợp này, khi nhận được 1 tín hiệu, việc thực hiện 1 tiến trình được chuyển về một quy trình do người sử dụng xác định trước, sau đó trở lại nơi nó bị ngắt.
3. Lỗi có thể được tiến trình trả về sau khi nhận được tín hiệu này.Dưới đây là một số tín hiệu thường gặp:
SIGHUP:Tín hiệu này được phát đến các tiến trình vào lúc cuối khi mà nó tự ngắt. Nó cũng được phát đến mọi tiến trình có tiến trình chính tự ngắt.
SIGINT: Tín hiệu này được phát đến các tiến trình khi ta ra lệnh ngắt.
SIGQUIT: Tương tự như trên khi ta gõ vào ^D.
SIGILL: Lệnh không hợp lệ, tín hiệu được phát ra khi phát hiện 1 lệnh không đúng ở cấp độ vật lý (ví dụ như 1 tiến trình thực hiện một lệnh mà máy tính không có lệnh này).
SIGTRAP: Tín hiệu được phát ra sau mỗi lệnh trong trường hợp tiến trình có sử dụng lệnh ptrace().
SIGIOT: Bẫy được phát khi có các vấn đề về vật lý.
SIGEMT: Bẫy của lệnh phát, được phát ra khi có lỗi vật lý trong khi thực hiện.
SIGFPE: Được phát ra khi có lỗi về tính toán như một số có dấu phẩy nối có định dạng không hợp lý. Gần như luôn chỉ ra lỗi khi lập trình.
SIGKILL: Trang bị để kết thúc tiến trình. Không thể bỏ qua hoặc cắt tín hiệu này.
SIGBUS: Được phát khi gặp lỗi trên bus.
SYSGEGV: Được phát ra khi gặp lỗi trên phân đoạn sự truy cập dữ liệu bên ngoài phân đoạn dữ liệu được cấp phát cho tiến trình.
SIGSYS: Đối số không đúng cho hệ thống gọi.
SIGPIPE: Viết trên một ống dẫn không mở để đọc.
SIGALRM: Phát ra khi đồng hồ của một tiến trình ngừng lại. Đồng hồ được hoạt động bằng lệnh alrm().
SIGTERM: Được phát ra khi một tiến trình kết thúc bình thường. Cũng có thể dùng để dừng 1 hệ thống để kết thúc tất cả các tiến trình hoạt động.
Liên lạc giữa hai tiến trình
Từ một chương trình đơn giản dưới đây sử dụng các lệnh phát và nhận tín hiệu, sau đó giúp liên lạc giữa hai tiến trình.
Nội dung của ví dụ là sự liên lạc giữa một tiến trình cha và một tiến trình con thông qua các tín hiệu đã được trình bày phần trước.
#include
#include
void fils_atc()
{
printf(" Tien trinh bi loai bo !!!\n");
kill(getpid(), SIGINT);
}
/***********************************/
void fils()
{
signal(SIGUSR1, fils_atc);
printf(" Hinh thanh tien trinh moi. Nhung chuan bi loai bo tien trinh nay !!\n");
while(1);
}
/******************************/
main()
{
int ppid, pid;
if ((pid = fork())==0) fils();
else
{
sleep(3);
printf(" Chap nhan !! Tien trinh se bi loai bo.\n");
kill(pid, SIGUSR1);
}
}
Trong ví dụ trên, tiến trình con có sử dụng hàm signal(SIGUSR1, fils_atc). Hàm này có tác dụng mỗi khi tiến trình con nhận được tín hiệu SIGUSR1 thì hàm fils_atc() sẽ được thực thi.
Như vậy ở ví dụ trên một tiến trình con đã được tạo ra nhưng nó lại không muốn tiếp tục tồn tại. Do vậy sau khi tạm dừng lại sleep(3), tiến trình cha đã gởi đến cho tiến trình con một tín hiệu là SIGUSR1 bằng lệnh:
kill(pid, SIGUSR1);
Ở tiến trình con, tín hiệu SIGUSR1 đã được gán với hàm fils_atc(). Hàm này ra một thông báo báo hiệu tiến trình này sắp chết rồi tự gởi đến chính mình (tiến trình con) tín hiệu SIGINT, tín hiệu ngắt tiến trình. Và tiến trình con đã chết.
kill(getpid(), SIGINT);
Một số nhược điểm khi liên lạc trực tiếp bằng tín hiệu:
- Một tín hiệu có thể bị bỏ qua, kết thúc một tiến trình hoặc bị chặn lại. Đó là lý do chính đưa ra các tín hiệu không thích ứng được để tiến hành liên lạc giữa các tiến trình. Một thông điệp điệp dưới hình thức tín hiệu có thể sẽ bị mất nếu nó được nhận lúc loại tín hiệu này tạm thời bị bỏ qua.
- Một vấn đề khác là các tín hiệu có quyền rất lớn, khi đến chúng làm ngắt quãng công việc hiện tại. Ví dụ việc nhận một tín hiệu trong khi tiến trình đang đợi một sự kiện (mà có thể đến khi sử dụng các lệnh open(), read(), ...) làm cho việc thực thi hàm bị chệch hướng. Khi trở lại, lệnh chính bị ngắt gởi lại một thông điệp báo lỗi mà hoàn toàn không xử lý được.
Ngoài việc liên lạc trực tiếp như ở ví dụ trên, còn cho phép một phương pháp liên lạc giữa các tiến trình khác, đó là liên lạc qua "đường ống".
Lập trình đa tiến trình
Ống dẫn liên lạc
Ống dẫn là một cơ chế cơ bản để liên lạc gián tiếp giữa các tiến trình. Đó là các file đặc biệt (FIFO), ở đó các thông tin được truyền đi 1 đầu và thoát ra ở một đầu khác. Một số đặc điểm của "ống dẫn":
- Các ống dẫn chỉ mang tính chất tạm thời, chỉ tồn tại trong thời gian thực hiện của một tiến trình tạo ra nó.
- Muốn tạo ra một ống dẫn phải bắt đầu bằng một lệnh đặc biệt: pipe().
- Nhiều tiến trình có thể viết và đọc trên cùng một ống dẫn. Tuy nhiên, không có một cơ chế nào để phân biệt thông tin cho các tiến trình ở đầu ra.
- Dung lượng ống dẫn bị hạn chế (khoảng 4KB). Do đó khi chúng ta cố gắng viết khi ống dẫn bị đầy thì sẽ gặp phải trường hợp tắc nghẽn.
- Các tiến trình liên lạc qua ống dẫn phải có mối quan hệ họ hàng và các ống dẫn nối phải được mở trước khi tạo ra các tiến trình con.
- Không thể tự thay đổi vị trí thông tin trong ống.
Thao tác với "ống dẫn liên lạc"
Tạo một ống dẫn:
int p_desc[2];
int pipe(p_desc);
Giá trị trả về là 0 nếu thành công, -1 nếu thất bại.
p_desc[0] : chứa các số hiệu mô tả nhờ đó có thể đọc trong ống dẫn.
p_desc[1] : chứa các số hiệu mô tả nhờ đó có thể viết trong ống dẫn.
Như vậy việc viết trong p_desc[1] là để truyền dữ liệu trong ống và việc đọc trong
p_desc[0] để nhận chúng.
Ví dụ:
#include
#include
main()
{
int i,ret, p_desc[2];
char c;
pipe(p_desc);
write(p_desc[1], "AB", 2);
for (i=1; i<=3,i ++) {
ret=read(p_desc[0], &c, 1);
if (ret == 1)
printf(" Gia tri: %c\n",c);
else
perror("Loi ong dan rong");
}
}
Ví dụ trên chỉ ra rằng ta có thể truyền và nhận thông tin trên ống dẫn. Chúng ta đã dùng hàm read() và write() để viết (truyền) và đọc (nhận) trên ống dẫn.
Liên lạc giữa tiến trình cha và tiến trình con
Trong ví dụ dưới đây, một tiến trình tạo ra một ống dẫn, tạo ra một tiến trình con, viết một văn bản vào ống dẫn.Tiến trình con thừa hưởng ống dẫn và các ký hiệu mô tả của ống dẫn, thực hiện đọc trong ống dẫn:
#include
#include
void code_fils(int number) {
int fd, nread;
char texte[100];
- 31-
fd=number;
printf(" So hieu mo ta la %d\n",fd);
switch (nread=read(fd, texte, sizeof(texte)))
{
case -1:
perror("Loi doc.");
case 0:
perror("EOF");
default:
printf("Van ban nhan duoc co %d ky tu: %s\n",fd, texte);
}
}
main() {
int fd[2];
char chaine[10];
if (pipe(fd)==-1)
{ perror("Loi khoi tao pipe.");
exit(1);
}
switch (fork()) {
case -1:
perror(" Loi khoi tao tien trinh.");
break;
case 0:
if (close(fd[1])==-1)
perror(" Error.");
code_fils(fd[0]);
exit(0);
}
close(fd[0]);
if (write(fd[1]),"hello",6)==-1)
perror("Loi truyen.");
}
Kết quả chương trình:
So hieu mo ta la: 5
Van ban nhan duoc co 6 ky tu: hello
Chú ý rằng, tiến trình con đọc trong ống dẫn mà không viết ở đó nên nó bắt đầu bằng cách đóng phần viết fd[1] để tiết kiệm các tín hiệu mô tả của tổ hợp. Tương tự, vì tiến trình cha chỉ sử dụng phần viết nên nó đóng phần đọc lại (fd[0]). Sau đó tiến trình cha viết vào ống dẫn 6 ký tự và tiến trình con đã đọc chúng.
nguyenxuankieu(i12a)- Tổng số bài gửi : 17
Join date : 18/02/2012
Age : 34
Đến từ : HCM
Similar topics
» Thảo luận Bài 4
» Quản lý tiến trình trên Linux
» Quản lý tiến trình trong linux
» Thảo luận Bài 4
» Thảo luận Bài 4
» Quản lý tiến trình trên Linux
» Quản lý tiến trình trong linux
» Thảo luận Bài 4
» Thảo luận Bài 4
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết